Lang thang hàng quán Hội An (Phần 1)

Vậy là cuối cùng tôi cũng quay lại Hội An sau ngót nghét 1 năm, lần thứ 4 hoặc 5 gì đấy. Thật kỳ cục. Việc đến Hội An hàng năm đã trở thành thói quen có phần cực đoan của riêng tôi, một nghi thức, một truyền thống mà đôi khi tôi chỉ muốn bỏ quách đi để tiết kiệm tiền đi chỗ mới. Thế mà cũng không được!

Nhưng rồi thì tôi cũng ở đây, dưới bầu trời xanh ngắt và giữa những bức tường vàng của Hội An. Thời tiết thì hiển nhiên rất nóng, và việc đạp xe loanh quanh phố cổ nom thì thật lãng mạn nhưng cũng tốn mồ hôi ra phết đấy.

Vì đã đi Hội An quá nhiều lần rồi, nên lần trở lại này của tôi chỉ mang nhiều tính trải nghiệm lại những gì mà tôi đã nhung nhớ trong suốt 1 năm qua. Tôi nhớ những quán cafe thanh bình dưới nắng trưa, tôi nhớ gánh thịt nướng và mùi thơm từ khói nướng thịt phả vào người, tất nhiên, cả cao lầu nữa. Thế nên trong bài viết này, tôi sẽ chẳng nói nhiều về Hội An hay thế nào hay vui ra sao, tôi sẽ giữ lời hứa với các bạn, chia sẻ địa chỉ một vài quán rất được mà tôi thường ghé mỗi khi tới Hội An. Bởi nói cho cùng thì, Hội An sẽ trở nên thật nhàm chán nếu bạn đến mà không ngồi xuống một quán xinh đẹp nào đó, nhắm mắt ngủ trưa và ngửi mùi thanh bình của cuộc sống.

Tôi có khá nhiều điều  để nói với các bạn về Hội An mà một bài viết thì không đủ. Thế nên, trong bài này, tôi sẽ nhắc đến những quán cafe và đồ Tây ở Hội An mà tôi rất thích. Ở bài viết sau, tôi sẽ chia sẻ địa chỉ các quán Việt Nam, ví dụ như phòng trà kiểu Việt cổ, hay tiệm cao lầu ngon nhất mà tôi từng được ăn lại ở trong chợ Hội An chứ không nằm trong khu phố cổ. Vậy nên, hãy chờ tôi nhé. 

Một trong những địa điểm mà tôi luôn ghé thăm khi tới Hội An là Cargo Club. Quán này ở ngay phố Nguyễn Thái Học, đi từ sân đình vào khoảng chục bước chân là đến. Đó là một quán khá rộng với không gian mở, các mảng không gian từ phòng này sang phòng khác thông với nhau một cách hài hoà và dễ chịu.

Ở Cargo bao giờ cũng có cảm giác thoải mái. Cho dù lúc đấy quán rất đông, nhưng bức tường trắng hay ánh sáng tự nhiên chiếu vào từ khung cửa sổ lớn luôn khiến bầu không khí trở nên thật nhẹ nhàng. Âm nhạc bình thường. Phục vụ hơi tệ, một nỗi buồn lớn bởi tôi không thể hiểu rằng tại sao giữa một vùng đất du lịch vốn nổi tiếng là thân thiện như Hội An, phục vụ ở Cargo lại có thể lãnh đạm với khách đến vậy? (Hay là chỉ với chúng tôi nhỉ?)

Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể ngừng việc tới Cargo bởi menu quá sức tuyệt ở đây. Tôi đặc biệt đánh giá cao các loại đồ ngọt và kem. Hãy đợi đến khi bạn thử món Baby Pavlova! Đế meringue ngọt lịm nhưng nhẹ và giòn, kem tươi thơm nhưng không quá ngấy, sốt chanh leo và xoài ngọt tạo độ chua cần thiết và khiến tổng thể hương vị trở nên ngọt ngào như thể mùa hè đang bay bổng trong khoang miệng. Bánh kem hạnh nhân trái cây hay một món gì đấy với dâu tây nhân ở giữa và phần bánh giòn ở trên cũng rất tuyệt (nó có một cái tên tiếng Pháp rất dài, nếu tôi nhớ không nhầm). Nhưng kem ở đây, kem ở đây mới là một hiện tượng. Sorbet tươi mát như một cơn mưa hè, còn kem chocolate hay các loại kem dùng sữa khác luôn tạo cảm giác mềm mịn như thể một dung dịch êm ái, ngọt lịm đang bao phủ nhẹ nhàng lấy lưỡi của bạn.

Processed with VSCOcam with n1 preset

Bữa sáng 75k với bánh mì, croissant, nước cam chanh, cafe, hoa quả, các loại mứt và bơ.

Processed with VSCOcam with c1 preset

Mango Room cũng là một quán tôi đặc biệt thích, dù tôi không thật sự đồng tình với menu quá sức đắt ở đây. Tôi thường ghé quán vào những buổi trưa, gọi một bình shangria và ngồi bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn ra sông. Bộ bàn ghế màu mè tương phản thật đẹp với bức tường xanh kiểu cũ. Trời rất nóng và gió mát từ quạt trần sẽ khiến bạn cảm thấy hơi bực mình lúc ban đầu, nhưng tuyệt đối dễ chịu khi người đã ráo mồ hôi.

Với bữa tối, trong chuyến đi vừa rồi, tôi đã thử chọn một quán đồ Tây mới mở thay vì cứ tạt vào Before and now. Đó là một quán Ý, có tên là Morning Glory. Thật ra có 2 quán Morning Glory ở sát cạnh nhau, một quán đồ Việt và một quán đồ Ý mà chúng ta đang nói đến. Tôi chỉ tiếc rằng mình đã không có thêm một tối nữa để ăn thêm các món trong menu, bởi là một kẻ tôn sùng đồ Ý, tôi phải nói rằng mình khá hài lòng với những trải nghiệm ở đây.

Tôi bắt đầu bữa ăn với món salad có prosciutto, rau diếp quăn thái vạt mỏng, trứng luộc và những lát phô mai màu vàng nhạt. Một món salad đơn giản nhưng đủ tạo cảm giác thích thú để ta kỳ vọng vào món chính.

Một món cá của bạn tôi gọi.

Salad đây.

Vongole là món thứ 2 của tôi. Vongole là tên một món spaghetti của Ý, ăn kèm ngao và rượu vang trắng. Tôi rất rất thích vongole và tôi phải nói rằng mình đã không bị thất vọng với vongole ở đây. Sợi mì to, được luộc vừa đủ để tạo nên phần lõi hơi sượng. Bạn đừng vội khó chịu khi cho rằng mỳ luộc chưa chín. Pasta theo đúng kiểu Ý lúc nào cũng được luộc theo “chuẩn” như vậy, hay còn được gọi là al dente. Mà kể cả không phải đúng kiểu Ý đi nữa thì bản thân tôi vốn là một kẻ thích những sợi gì dai dai, vậy nên tôi vẫn thích mỳ kiểu này lắm. Dù vậy, tôi trừ một điểm của món vongole này vì hơi khô. Nếu không ăn nhanh, mỳ sẽ săn hết lại và hút hết phần sốt vang trắng, lúc đó sẽ rất khó ăn.

Mỳ Vongole của tôi đây.

Một người bạn của tôi gọi carbonara, cá nhân tôi không thích carbonara này lắm vì tôi không thích carbonara với kem tươi. Mùi thật sự ngấy, sợi mỳ ở đây lại dùng fettucine – mỳ dẹt, thế nên tôi cảm thấy… không hợp. Carbonara hoàn hảo đối với tôi là dùng sợi mỳ spaghetti thật to, sau đó ăn kèm với sốt trứng cùng parmesan hay pecorino, điểm xuyết thịt prosciutto hoặc guanciale được thái miếng dày, chứ không phải ham hay bacon.

Chúng tôi có gọi thêm một chiếc pizza lớn để ăn cùng nhau. Hương vị khá ổn, nhưng tôi lại cho một điểm trừ vì đế quá mỏng. Đây hoàn toàn là một quyết định cá nhân, bởi tuy rằng tôi thích ăn pizza đế mỏng nhưng thế này thì mỏng quá, mỏng đến mức miếng pizza ăn vào có cảm giác khô, giòn chứ không phải mỏng, mềm và xốp. Cheese trên miếng bánh hơi ít, điều này càng khiến miếng pizza giống như một hoang mạc trong miệng của tôi.

Hơi khô phải không?

Điểm sáng nhất trong bữa tối chính là món steak của một người bạn đã gọi. Tôi đã choáng mất một lúc khi đĩa steak được bê ra, nó to như thể là món dành cho cả bàn chứ chẳng phải là một người vậy. Thịt bò mềm, medium rare vừa vặn, sốt phô mai hơi ngấy với tôi nhưng bổ trợ khá tuyệt cho những miếng thịt óng ánh. Rau củ nướng ăn kèm vừa miệng và… nhiều. Tôi ước rằng có một hàng bán thứ steak như vậy ở Hà Nội để tôi có thể ăn thường xuyên hơn.

Steak khổng lồ.

Một đặc sản nữa ở Morning Glory là rượu limoncello nhà làm, rất tuyệt. Limoncello ở đây có màu xanh lá mạ tươi mát của vỏ chanh và thấm đầy hương vị trong từng giọt. Ban đầu, bạn sẽ hơi ngợp bởi mùi vodka xộc thẳng lên, tấn công tới tấp vào vị giác, gắt gỏng và khó chịu như nắng trưa. Nhưng sự biến chuyển kỳ diệu sẽ xảy ra sau đó khoảng vài giây, khi rượu đã xuống cổ họng. Hậu vị ngọt lịm, tan trên lưỡi. Mùi chanh dần xuất hiện, trong lành, tươi sáng và dịu mát như một cơn mưa rào đổ xuống, khiến bạn hoàn toàn quên đi cái nồng nặc của vodka. Một thứ rượu tráng miệng tuyệt vời, hoàn hảo để kết thúc bữa ăn no căng với đầy ắp những chất béo.

Processed with VSCOcam with c1 preset

Giá ở Morning Glory cũng không quá đắt, nó ngang bằng những tiệm ăn ở Hà Nội. Chúng tôi đã tốn khoảng gần 500k/ người cho bữa ăn thịnh soạn này và cảm thấy đáng đến từng đồng.

Ngoài 3 cửa hàng tôi rất thích này, tôi còn một vài gợi ý mà theo tôi cũng thú vị không kém. Tôi sẽ review nhanh ở dưới đây:

– Le Banyan: Ngay sát biển An Bàng. Quán mở theo lối bar bên bờ biển, bàn ghế đẹp tuyệt với gối đủ màu, có cả võng nữa. Không khí thì lúc nào cũng rất tuyệt và nhạc thì rất hay. Cocktail ok, giá đồ ăn không hề đắt.

– Hải cafe: Quá quen thuộc rồi phải không? Nhưng năm nay tôi không ngồi Hải nữa vì bộ bàn ghế ở hiên nhà nhìn ra phố cổ đã bị dẹp thành một bộ bàn ăn trông hơi công nghiệp.

– Before and now: Lần đi này tôi không lượn lờ các quán bar, nhưng đây hẳn vẫn sẽ là một lựa chọn tuyệt vời bởi không khí vô cùng thân thiên, đông đúc và rượu không quá đắt. Nhưng Before & Now chỉ hợp để ngồi uống rượu, nghe nhạc và… xem bóng đá hoặc chơi bida. Nếu bạn muốn “quẩy” thoải mái hơn, hãy sang bên kia sông, tôi luôn đi qua những quán bar đấy và ao ước mình còn đủ sức lực để vào “quẩy”.

Tác giả: Nguyen

Anti-social.

Một bình luận

Bình luận về bài viết này