Mickey 17 – Chuyến đi xa hơn cả cái chết

Sau gần hai tiếng đồng hồ chìm đắm trong Mickey 17, tôi bước ra khỏi rạp với một cảm giác lơ lửng giữa sự ngưỡng mộ và bứt rứt. Bong Joon-ho tiếp tục thể hiện sự tinh tế trong cách kể chuyện, nhưng lần này, thay vì những vấn đề xã hội gai góc như Parasite, ông kéo khán giả vào một cuộc hành trình đậm chất sci-fi, nơi con người bị biến thành “vật tiêu hao” trong công cuộc chinh phục vũ trụ.

Robert Pattinson có một màn thể hiện ấn tượng, đặc biệt là khi anh phải diễn tả những trạng thái tâm lý khác nhau của từng phiên bản Mickey.

Mickey 17 xoay quanh nhân vật chính, Mickey Barnes, một bản sao có thể tái sinh mỗi khi chết đi. Trong thế giới này, cái chết không còn là dấu chấm hết, nhưng liệu sống mãi có thực sự là một đặc ân? Robert Pattinson, với lối diễn xuất vừa lạnh lùng vừa đầy nội tâm, đã mang đến một Mickey rất có chiều sâu, vừa đáng thương vừa đáng sợ. Những câu hỏi về bản sắc, giá trị cá nhân và đạo đức khoa học cứ thế dày lên theo từng cảnh phim.

Pattinson có một màn thể hiện ấn tượng, đặc biệt là khi anh phải diễn tả những trạng thái tâm lý khác nhau của từng phiên bản Mickey. Từ sự ngơ ngác và hoang mang của Mickey 17, đến sự điềm tĩnh nhưng đầy ám ảnh của Mickey 3 trong ký ức, sự tuyệt vọng của Mickey 12 khi nhận ra mình chỉ là một công cụ hay sâu sắc và trưởng thành như Mickey 18 – mỗi phiên bản đều mang một sắc thái riêng, góp phần làm nổi bật chủ đề bản sắc cá nhân mà phim muốn khai thác.

Ngoài Pattinson, tôi ấn tượng với Naomi Ackie trong vai Nasha, người duy nhất có một sự gắn kết cảm xúc thực sự với Mickey, mang đến một điểm nhấn cảm xúc quan trọng. Nhưng tiếc là tuyến nhân vật phụ có phần chưa được khai thác đủ sâu để tạo ra một sức nặng tương xứng với câu chuyện của Mickey. Nếu có thêm một chút ấn tượng nữa thì là vai độc tài Marshall của Mark Ruffalo với hàm răng trắng bóc chuẩn phản diện cùng trí tuệ rỗng tuếch.

Tôi đã rất háo hức để xem Mickey 17 ở định dạng IMAX, vì ai cũng nói đây là một bộ phim phải xem trên màn ảnh lớn nhất có thể để tận hưởng trọn vẹn phần hình ảnh. Nhưng khổ nỗi, CGV có quá ít suất chiếu IMAX, chỉ có đúng khung 9h, 10h sáng, tôi không thể sắp xếp được thời gian. Xem màn hình thường nhưng tôi có thể khẳng định, Bong Joon-ho lại tiếp tục thể hiện tài năng dàn dựng với khung hình được sắp xếp tỉ mỉ, ánh sáng và màu sắc tạo nên một không khí vừa lạnh lẽo, vừa trầm mặc. Phần âm thanh có thể không quá bùng nổ, nhưng đủ tinh tế để đẩy cảm xúc lên cao trào.

Một trong những cảnh ám ảnh nhất là khi Mickey 17 phát hiện những phiên bản cũ của mình không hề biến mất, mà bị vứt bỏ ở một khu vực bí mật trên con tàu. Việc nhìn thấy những “bản thân” cũ, những xác Mickey mục rữa, đã khiến nhân vật chính rơi vào hoảng loạn. Đây là khoảnh khắc then chốt, khi Mickey nhận ra mình chỉ là một “bộ phận thay thế” và hệ thống này tàn nhẫn đến mức nào.

Mickey 17 tiếp tục chủ đề này nhưng với một biến thể mới – nỗi sợ bị thay thế, bị biến thành một món hàng có thể sản xuất hàng loạt. Sự bất tử có thực sự là một điều đáng mơ ước, hay chỉ là một lời nguyền kéo dài bất tận?

Mickey 17 khiến tôi nhớ đến 2 phim về nhân vật Wolverine là The Wolverine (2013) và Logan (2017), cũng khai thác nỗi ám ảnh của sự bất tử. Sự bất tử không phải là một món quà, mà là một lời nguyền. Logan đào sâu vào sự tàn lụi về thể xác và tinh thần của một người không thể chết, The Wolverine đặt ra câu hỏi về ý nghĩa của sự bất tử khi ta không còn lý do để sống. Mickey 17 tiếp tục chủ đề này nhưng với một biến thể mới – nỗi sợ bị thay thế, bị biến thành một món hàng có thể sản xuất hàng loạt. Sự bất tử có thực sự là một điều đáng mơ ước, hay chỉ là một lời nguyền kéo dài bất tận?

Tôi không phải là fan cuồng của sci-fi mang yếu tố khoa học nặng nề, nhưng lại cực kỳ thích những câu chuyện đào sâu vào tâm lý con người. Mickey 17 làm quá tốt điều đó. Có những khoảnh khắc, tôi tự hỏi: Nếu mình là Mickey, liệu mình có chấp nhận số phận của một “bản sao” hay sẽ nổi loạn chống lại nó?

Chắc chắn tôi sẽ xem lại Mickey 17, có thể là ngay tuần này, và phải xem IMAX!


Follow Mạng xã hội của The Undercut:

Bình luận về bài viết này